( bái shǒu kōng guī )
白首空归
bái shǒu kōng guī
白首空歸
古代
老而无成 白首无成
南朝 宋 范晔《后汉书 献帝纪》:“营求粮资,不得专业。结童入学,白首空归。”
作谓语;指没有作为